Vương Du thời trước chưa từng kết hôn.
Cũng phải, bản thân hắn từ nhỏ học hành đến đại học, sau đó thực tập làm việc chưa được bao lâu đã bắt đầu ôn thi công chức, vất vả lắm mới đỗ đạt nhưng lại bị điều đến nơi xa xôi hẻo lánh, làm gì có thời gian mà kết hôn.
Nói đến thì ở trường đại học cũng từng quen bạn gái… Dù sao cũng từng sống trong thời đại bùng nổ thông tin, tất cả những gì tiếp nhận được đều là khuyên bảo nên yêu đương, nếu không thanh xuân sẽ không có gì đáng nhớ.
Thế mà giờ đây, hắn lại trở thành phu thê với một cô gái chưa từng quen biết.
Hơn nữa còn là do Thánh thượng ban hôn!
Thật khó mà nói thời đại nào tốt hơn…
Cũng giống như mở hộp quà mù vậy.
Đứng trước cửa phòng, Vương Du hít sâu vài hơi, tuy hai người đã là phu thê trên danh nghĩa, nhưng dù sao trước đây cũng chưa từng gặp mặt, vẫn nên để lại ấn tượng tốt cho đối phương, không thể để nàng nhìn thấy bộ dạng say khướt của mình được.
Cốc cốc cốc~
Hắn nhẹ nhàng gõ cửa.
"Ta là Vương Du, có thể vào được không?"
Hắn chờ đợi hồi âm, nhưng đợi một hồi lâu vẫn không thấy ai trả lời.
Vương Du chưa từng trải qua hôn nhân thời cổ đại, nói đúng ra là không thể nào trải qua, cũng không rõ có phải kiêng kỵ gì không mà tân lang không được tự ý vào phòng.
"Vậy… ta vào đây."
Nói xong, hắn liền đẩy cửa bước vào.
Ánh sáng bỗng chốc tối sầm lại, chỉ còn ánh nến le lói hắt ra từ chiếc đèn lồng đỏ đã cháy gần hết… Căn phòng tràn ngập một mùi hương dầu thơm thoang thoảng, xen lẫn với hương phấn son thoang thoảng của nữ nhân.
Mùi hương này khiến tinh thần hắn tỉnh táo hơn, thậm chí còn có chút kích thích.
Lúc này, tân nương đang ngồi trên giường, đầu vẫn còn phủ khăn voan đỏ, dường như khẽ động đậy, nhưng vẫn im lặng không nói.
Vương Du khẽ tiến lại gần, mùi hương trên người nàng càng thêm nồng nàn, một loại mê say khó cưỡng… Đặc biệt là dưới ánh nến đỏ rực, thân hình thướt tha của nàng càng thêm phần quyến rũ, khiến người ta không khỏi động lòng.
Nhưng Vương Du vẫn cố gắng kiềm chế bản thân, không lập tức ngồi xuống bên giường tân nương, mà bê một chiếc ghế đến ngồi bên cạnh bàn trà.
Đêm càng lúc càng khuya, căn phòng chìm trong im lặng.
Vương Du nhất thời không biết mở lời thế nào, có vẻ như Vũ Mộng Thu đối diện cũng không muốn lên tiếng.
Qua lớp khăn voan mỏng manh, hắn có thể nhìn thấy nàng đang nhìn mình, đường nét khuôn mặt tuy không rõ ràng nhưng vẫn toát lên vẻ xinh đẹp động lòng người, quả thực là một mỹ nhân hiếm có!
Không ngờ mình cũng may mắn, được ban hôn cho một người vợ xinh đẹp như vậy.
Nàng nhìn hắn, hắn cũng nhìn nàng, nhưng cứ nhìn nhau như vậy… mà không ai chịu lên tiếng trước.
Đây là tình huống gì?
Vương Du thầm khó hiểu.
Chẳng lẽ nàng không vui sao?
Lúc ở tiệc rượu, hắn có nghe nhạc phụ nhạc mẫu nhắc đến chuyện này, nói là con gái ban đầu không muốn gả, nên bảo hắn đối xử với nàng tốt một chút.
Hắn sắp xếp lại suy nghĩ, rồi khẽ ho một tiếng.
"Khụ… nương tử, để ta giới thiệu trước một chút. Ta tên Vương Du, như nàng đã biết, là tân nhiệm Tri huyện của Dịch Đô. Ta biết hôn sự này chúng ta đều không thể tự làm chủ, nhưng đã như vậy rồi, chúng ta chỉ có thể chấp nhận."
Vương Du vừa nói vừa nhìn Vũ Mộng Thu, nhưng dưới ánh mắt của hắn, nàng vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Thế là hắn đành tiếp tục…
"Ta biết nương tử… khụ, được rồi. Nếu nàng vẫn chưa quen cách gọi này, vậy khi không có ai, ta sẽ gọi nàng là Mộng Thu, nàng cũng có thể gọi thẳng tên ta. Đột nhiên thay đổi cuộc sống chắc chắn sẽ không quen, bây giờ nghĩ lại, ta sợ là mình đã đắc tội với ai đó ở kinh thành, nên mới bị điều đến nơi này."
Câu nói này dường như đã khơi dậy sự hứng thú của Vũ Mộng Thu, nàng khẽ ngẩng đầu lên.
"Nhưng nàng yên tâm, ta sẽ không để những chuyện đó ảnh hưởng đến mình, huống chi giờ ta đã có gia đình, ta sẽ vì gia đình này mà suy nghĩ… Trước khi đến đây, ta đã nghe nói làm Tri huyện ở Dịch Đô rất nguy hiểm, nếu thật sự có một ngày ta gặp chuyện bất trắc, nàng không cần phải ở vậy, ta đã tìm hiểu rồi, Đại Chu triều đối với quan viên vì công vụ mà hy sinh sẽ có một khoản trợ cấp, ta biết số tiền đó đối với Vũ gia không đáng là bao, nhưng nàng có thể dùng số tiền đó làm việc khác."
Nếu là ngày thường, Vương Du sẽ không nói những lời này, nhưng đêm nay nhân lúc có hơi men, lại là lần đầu tiên trong đời được trải qua hôn lễ, nên đã đem lòng mình ra nói hết.
Hiện tại ngay cả bản thân hắn cũng không biết Dịch Đô huyện thành này rốt cuộc ẩn chứa những thế lực nào, lúc ở tiệc rượu nhạc phụ nhạc mẫu có nói sẽ bảo đảm an toàn cho hắn, giúp hắn ở Dịch Đô tạo dựng nền móng.
Nhưng trong lòng Vương Du vẫn không khỏi lo lắng…
Sợ rằng lỡ như…
Nói xong, hắn không nói thêm gì nữa.
Căn phòng lại chìm vào im lặng.
"Nói xong rồi à?"
Mãi đến lúc này, Vũ Mộng Thu mới chịu lên tiếng.
Vương Du lần đầu tiên nghe thấy giọng nói của nàng, cảm thấy rất kinh ngạc, lại có chút bất ngờ, cứ tưởng người luyện võ nói chuyện sẽ rất mạnh mẽ, không ngờ lại êm tai đến vậy.
"Tạm thời là vậy."
Vương Du đáp.
"Vậy chàng còn không mau gỡ cái này xuống!"
Vũ Mộng Thu chỉ vào chiếc khăn voan trên đầu.
À à~
Nghi thức này vẫn phải có chứ.
Vương Du vội vàng tiến lên, nhẹ nhàng gỡ khăn voan xuống…
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Quả nhiên…
Hắn đã đoán không sai, Vũ gia tiểu thư còn xinh đẹp hơn cả lời đồn.
Làn da trắng nõn, nét đẹp thanh tú, thoát tục.
So với tất cả những cô gái mà Vương Du từng gặp, nàng tuyệt đối là mỹ nữ hàng đầu, chỉ cần ngồi đó thôi cũng đủ lấn át tất cả mọi người.
"Nương tử."